Cân bằng

– Này này, thế này thì hỏng.

– Ấy chết, có chuyện gì vậy anh?

Người khách chưa vội quay đầu lại nhìn gia chủ. Ánh mắt ông còn đang quét khắp căn phòng được trang trí tỉ mỉ bằng gỗ óc chó đắt tiền nhưng đồ đạc bề bộn. Cứ như nhìn vào cách bài trí, đây chắc chắn là một thư phòng. Giá sách âm tường năm tầng cao từ mặt sàn đến tận trần nhà bằng thạch cao, chất kín những sách, ngăn để sách đứng, ngăn để sách chéo, hài hoà, gọn ghẽ. Tàng thư và sách cũ, những cuốn có gáy sờn và chữ mờ mịt thì xếp ở tầng trung, trong khi sách nghệ thuật khổ lớn để dưới cùng, còn trên giá cao ngất phía trên kia để những cuốn sách văn học dày cộp. Ngăn trái trên cùng, chủ nhà không để sách, một chú ngựa bằng đồng đang giữ tư thế hiên ngang tung vó lên phía trước, ánh đèn vàng ấm chiếu thẳng vào làm chú càng nổi bật trên nền gỗ trầm mặc.

Chủ nhà, một người đàn ông trung niên có khuôn mặt thanh tú, tuy rằng mái tóc hoa râm đã ngầm chỉ ra ông không còn trẻ nhưng nét duyên dáng trên ánh mắt vẫn làm người đối diện bối rối đoán tuổi của ông. Lúc này đây, ông đang mong vị khách giải thích tiếp cái ý vừa rồi. “Cái gì mà hỏng bét cơ chứ?”, ông đã đầu tư bao nhiêu cả tiền bạc lẫn tâm trí vào căn phòng này. Bên cạnh giá sách khổng lồ kia là một chiếc đèn cây chụp cỡ lớn, ánh sáng ấm áp của nó làm nổi bật hai chiếc ghế bành dành cho khách đến chơi ngồi nói chuyện. Tấm thảm hoa văn trang trí kỷ hà thật ăn nhập với những con tiện trên bức bình phong mà ở đằng sau, bàn làm việc cỡ lớn của ông nhìn thẳng ra khu vườn nhỏ luôn đầy ắp cây xanh và hoa lá. 

– Có vấn đề gì vậy anh?

Gia chủ đánh tiếng thêm một lần nữa, lúc này người khách mới như chợt tỉnh:

– Ồ, xin lỗi anh, tại tôi mải ngắm quá.

– Vâng, có gì anh cứ góp ý.

Người khách, tên Bình, vỗ nhẹ một cái vào tay chủ nhà – Khánh, vừa đi ra cửa phòng vừa nói:

– Đây anh xem, khi đi ra phía cửa này, anh cảm thấy gì?

Ông Khánh từ trong phòng nhìn ra rồi lại ra phía ngoài nhìn vào, chưa thấy có gì lạ. Ông cẩn thận nhẩm tính lại số đo cửa phòng, cũng không, vốn ông đã tra thước Lỗ Ban rất kỹ khi thiết kế. 

– Anh có thấy gì không?

– Thưa anh, quả thực tôi chưa nhìn ra.

– Vấn đề không phải là nhìn.

– Ồ, vậy để tôi thử lại.

Nói vậy thôi, ông Khánh cũng chưa biết làm thế nào. Sau khi ra khỏi thư phòng, hành lang sẽ dẫn đến phòng bếp và khu ăn uống, đối diện với bếp là sảnh chờ trước khi ra vào bằng cửa chính. Lúc này, mùi thức ăn chín tới từ nồi hầm điện đã theo gió mang đi dọc hành lang gọi mời.

– Nhắm mắt lại đi, anh Khánh.

– Vâng.

– Anh thấy gì?

– Tôi nghe thấy tiếng gió ở khu vườn.

– Ồ, chuyện đó nói sau. Anh dùng mũi xem.

– À ừ, mùi gì đúng không? Đó là món mà trưa nay chúng ta sẽ dùng bữa.

– Phải phải. Anh vào đây.

– Tôi vẫn cần nhắm mắt đúng không?

– Tôi quên mất, anh có thể mở mắt ra.

Hai người đi vào thư phòng. Mùi thức ăn theo gió vào tràn ngập.

– Nói đúng ra, thư phòng không nên bố trí gần bếp. Hơn nữa, cửa lại đối diện với phòng vệ sinh. Như vậy, thuỷ hoả sẽ xâm phạm. Sách mà gần thuỷ hoả, hỏng bét.

– Ái chà, anh nói tôi mới nhận ra.

– Thư phòng là nơi anh cần tập trung. Sách vở mà nhiễm mùi mắm muối nghe cũng thật không nên. Đối cửa phòng lại là toilet, chưa kể đến sự xú uế, riêng thuỷ hoả xung đột trong căn phòng vốn để lưu trữ sách vở và yêu cầu sự yên tĩnh cũng là trái ý rồi. Lại đây nữa này.

Ông Bình kéo tay chủ nhà ra chỗ bàn lớn làm việc.

– Anh xem, bàn làm việc không nên nhìn ra phía cửa sổ thế này. Tôi e rằng anh sẽ mất tập trung.

Ông Khánh trầm ngâm. Kể ra cũng không sai, vấn đề là tại sao lúc thiết kế ông chưa nhìn ra.

– Anh nói quả thực không sai. Mà thôi, trưa rồi, chúng ta hãy ăn với nhau bữa cơm cái đã.

– Vâng, tôi theo ý anh. Vừa ăn chúng ta vừa nói tiếp vậy.

Hai người đàn ông cùng nhau vào trong phòng bếp, tự mình bày biện thức ăn. Mọi thứ đơn giản nhưng chỉn chu. Ông Khánh tỏ rõ mình là người trọng bạn và lịch thiệp trong khi ông Bình cũng không kém phần tinh tế. Đó là hai con người khá thân thiết, song lâu ngày đã không gặp nhau.

– Anh Bình, anh luôn đi đây đi đó, tôi chắc rằng cuộc sống ấy khá thú vị.

– Anh thực sự nghĩ vậy?

– Hẳn rồi, đôi chân tự do đưa anh đến với thật nhiều nơi, anh cũng sẽ mở mang được nhiều và có những góc nhìn mới. Chân anh đi càng xa, đầu anh thu hoạch được càng nhiều thứ. Động lực đến từ đôi chân đó chăng?

– Động lực phải đến từ bộ óc của mình trước đã chứ? Ví như việc tôi sang Thái Lan, hẳn là tôi muốn đến Thái Lan trước khi tôi thực sự đến đó.

– Ồ.

– Xuất phát điểm của động lực chính là ở trong bộ óc chúng ta. Anh hẳn đã muốn một phòng sách từ lâu trước khi anh thực sự bắt tay vào làm.

– Điều đó không sai. Nhưng xa hơn, trước khi ta có động lực, thường là một sự kiện ta không mong muốn, hoặc chí ít, ta không biết trước. 

– Nếu so sánh những thứ ta kiểm soát được và những thứ không biết trước xảy đến, chỉ như một giọt nước trước biển khơi thôi.

– Phải đấy, chúng ta luôn bị mắc kẹt trong mớ hỗn độn: nên hay không nên lập kế hoạch cho mọi thứ? 

– Anh thuộc kiểu nào?

– Anh đoán xem.

Ông Bình dừng đũa, ngơi bát, nhìn người đàn ông đối diện một hồi lâu, miệng vẫn giữ điệu cười tươi tắn thân thuộc:

– Chúng ta hãy khoan đi vào câu trả lời sâu hơn. 

Lời nói chưa dứt, ông Bình lại quay ra nhìn ngắm gian bếp. 

– Anh Khánh, anh thuận tay trái à? Không phải chứ?

Ông Khánh hơi giật mình, giọng đột nhiên trùng xuống:

– Không anh ạ, tôi thuận tay phải.

– Ồ lạ ghê, căn bếp này được bài trí cho người thuận tay trái. Ví dụ nhé: tủ gia vị đặt bên trái của bếp, khay để miếng chùi rửa bát cũng bên trái của bồn rửa, ngoài ra…

– Vâng anh ạ, xin lỗi vì đã ngắt lời anh, anh nói hoàn toàn đúng, tôi đã thiết kế căn bếp này để cho vợ tôi có thể dễ sử dụng nhất có thể. Vợ tôi thuận tay trái. Nhưng cuộc đời đã không cho tôi được toại nguyện được điều nhỏ nhoi ấy. Cô ấy đã rời bỏ tôi cách đây ba năm, khi căn nhà này mới được hoàn thành. 

– Xin lỗi anh vì đã khơi gợi lại chuyện này. Tôi không hề biết, chỉ là tôi hay quan sát, anh biết đấy, tôi…

– Không sao. Tôi cũng chưa bao giờ kể chuyện này với anh.

– Thật sự xin lỗi anh, tôi vốn định hỏi anh vì nghi ngờ người ta đã sơ ý thiết kế sai, định lấy làm ví dụ cho việc lập hay không lập kế hoạch. Vốn dĩ cuộc sống là một ma trận những ẩn số. Anh biết đấy, nhìn vào công việc và sở thích hay di chuyển của tôi, người ta cứ nghĩ tôi là một người hay lên kế hoạch, nhưng sai bét, tôi đi đâu cũng vậy, không bao giờ đặt vé khứ hồi. Biết đâu ta không thể tuân thủ theo một kế hoạch nào đó chỉ vì những lý do trên trời rơi xuống. Chắc chắn rồi, ta không thể nào mà điều khiển được thế giới này. Vậy cớ sao ta cứ tự đặt áp lực cho việc phải làm theo một lịch trình? 

– Phải, tôi cũng không muốn những tính toán kiểu như vậy. Tôi thường nghĩ vài điều như này. Ví như ngôi nhà, bản chất là dựng lên những bức tường, bức vách ngăn cách với môi trường bên ngoài, nhưng một ngôi nhà đẹp và tốt lại là ngôi nhà mà người ta cảm thấy hoà mình với thiên nhiên nhất. Một người được cho là thông thái khi người đó biết thấu lý do của những sự vật sự việc, thế nhưng để hiểu càng nhiều, người ấy lại càng phải làm cho cái đầu “rỗng” nhất có thể, có như thế mới học được thêm những điều mới lạ. Còn nhiều cái lắm, nó nói cho ta biết rằng, mọi thứ luôn “có” và “không”, sở dĩ “có” bởi vì tồn tại “không”. Nếu ta càng muốn lập kế hoạch, càng muốn tính trước mọi thứ thì ta càng cần để cho sự “vô kế hoạch” và không tính trước chiếm lại. Mọi thứ cứ thuận theo tự nhiên như thế ấy.

– Và nếu đi đâu thì tính chiều đi thôi, đừng tính chiều về. Ha ha ha…

Hai người đàn ông nói đến đó thì cười vang cả nhà. Tri kỷ trên đời cũng chỉ cần có những phút giây như vậy. Trên bàn, thức ăn bốc khói nghi ngút, chén rượu đầy rồi lại vơi. Ông Bình tiếp lời:

– Anh ạ, hồi bé, mình có cái trò chăn kiến, anh nhớ không? Phải, phải, quên làm sao được cơ chứ. Cái trí óc này kể cũng lạ, chuyện gần đây thì quên tiệt, nhưng chuyện xa xưa hồi nảo hồi nào thì vẫn còn nhớ như in. Thôi không dông dài nữa, vào đề tài chính. Vốn là cái xóm của tôi xưa kia hội nhau lại thì có chừng năm sáu đứa nhóc trạc tuổi, trưa hè, không đứa nào chịu ngủ mà quây nhau lại bày trò. Chơi đuổi bắt, trốn tìm, đá ống bơ, đủ cả. Hay nhất là phần tìm hình phạt cho đứa nào thua: phạt nhảy lò cò, phạt “cống” bi, phạt búng tai, phạt bôi nhọ nồi, phạt mãi thì cũng hết trò. Thế là mấy đứa lớn hơn trong nhóm mới nghĩ ra trò “chăn kiến”. Chúng nó bắt con kiến đen, vẽ ra nền đất một cái vòng tròn bằng bàn tay rồi bắt đứa thua cuộc ngồi đó cầm cái tăm xỉa răng, chăn bằng được con kiến sao cho không bò ra nổi cái vòng ấy. Sao cơ? Anh nghĩ là dễ à? Không dễ chút nào đâu. Kiến đen bò nhanh mà cái vòng thì bé tí, sểnh ra là chú ấy mất dạng. Tôi thì tội cho đứa ngồi chăn thì ít, mà thấy tội cho con kiến thì nhiều. Nghĩ thương chứ, cứ loanh qua loanh quanh, đi được vài bước rồi lại quay trở về chỗ cũ, mãi mà không thoát ra được cái vòng mà mấy đứa trẻ vẽ ra.

– Câu chuyện này anh kể ra chắc hẳn không còn là câu chuyện con trẻ nữa rồi.

– Ấy chết, xin anh đừng nhạy cảm. Tất nhiên tụi mình già rồi, nhiều chuyện vô tư nhưng cứ lồng trải nghiệm vào nên thành nghĩ ngợi. Tôi nghĩ không nên thế, cuộc sống vốn muôn màu muôn vẻ, đúng sai chỉ là tương đối, mà đã là tương đối thì cũng không nên quá nghĩ ngợi, có chăng thì tặc lưỡi một cái rồi coi như góc nhìn mỗi người khác nhau mà sinh ra trái ý nhau đó thôi. Tôi nhân chuyện “chăn kiến” ấy để tự nhắc không nên bó mình vào những suy nghĩ quẩn quanh trong bất cứ “vòng tròn” nào. Nhiều chuyện mắt thấy tai nghe nhưng chưa chắc mình đã tin được vào cái mình thấy. Qua thời gian, nhiều cái ngày xưa tôi nghĩ là đúng, mà không chỉ riêng tôi đâu, cả xã hội có khi cũng cho là đúng, thế nhưng càng ngày, ngẫm lại, tôi hoài nghi chính mình. Đúng sai lúc đó không còn quan trọng nữa. 

– Anh quả thực cũng khác trước đi nhiều. Trước đây, anh, nói thế nào nhỉ, cố chấp thì cũng không phải, soi mói thì lại càng không, thế nhưng…

– Khà khà, không sao, tôi biết anh định tìm từ gì. Phải nói là, trước đây tôi sân si lắm, ngồi với anh em nhưng hay lôi chuyện thiên hạ rồi lại cố gò ý kiến người khác phải giống mình. Nhưng bây giờ, cũng phải cảm ơn đôi chân này, nó còn khoẻ để tôi đi đây đi đó, lắng nghe nhiều hơn, quan sát nhiều hơn, suy nghĩ nhiều hơn. Mới tháng trước anh ạ, tôi được nghe một câu chuyện của thằng cháu quen cũng đã lâu, chuyện nhà người ta, ban đầu tôi cũng định không phiền đến, thế nhưng cậu ấy khẩn khoản muốn kể cho tôi, và mặc nhiên, cậu ấy cũng chỉ muốn tôi ngồi nghe, lặng thinh theo đúng nghĩa đen, kể xong rồi thôi. Ban đầu tôi cũng ngại, nhưng khổ nỗi ngồi với nhau, rượu thì người ta cũng đã mời rồi, mồi cũng đã nhắm rồi, không nghe sao đành. Chuyện nó thế này.

*** *** *** 

Đó là một chàng trai mới độ ba lăm tuổi nhưng dáng vẻ thì thật đúng là lừa người khác. Da ngăm ngăm như da trâu, hễ có rượu là đỏ rực lên như ông tượng ác trong chùa. Mái tóc bổ “bốn sáu”, kính cận dày như đáy chai vodka Hà Nội. Lấy vợ lúc ba mươi hai, một cô gái bằng tuổi, cũng môn đăng hộ đối. Bên ngoài nhìn vào thì thấy hai vợ chồng đang sống với nhau rất ổn, công việc đàng hoàng, có một đứa con đang độ bi bô. Mọi chuyện cũng chẳng có gì nổi bật. Thế nhưng, những cái trông khá ổn thì lại cũng …bất ổn.

– Cháu nói chú nghe, cháu đang rất ổn, nhưng là một cái ổn kiểu “cân bằng động”.

– Mày nói nghe chẳng hiểu gì cả.

– Chú còn nhớ hoá học cấp ba không?

– Không.

– Cháu nói chú nghe, tốc độ phản ứng thuận bằng tốc độ phản ứng nghịch.

– Thuận với nghịch gì ở đây? Đang uống rượu lôi hoá hiếc ra đau hết cả đầu.

– Chú đi đây đó học rộng hiểu nhiều, thế chú thử cắt nghĩa giúp cháu, có phải mọi thứ trên đời này đều có phần đối nghịch lại của nó không? Âm dương, trai gái, trắng đen… Đến cả vật chất còn có phản vật chất. Cháu học dốt, cháu không biết nhiều đến thế. Cháu chỉ biết trông nom cái nồi cơm nhà cháu. Cháu không nhiều sự quan tâm đến thế sự. Thế nhưng không phải cứ đóng chặt cửa nhà mình lại mà bão tố ở sau cánh cửa đâu. 

– Thằng cháu hôm nay lại muốn tâm sự gì đây? 

– Chú ạ. Mọi thứ đều cần phải âm dương cân bằng thì mới tồn tại được hay sao ấy. Cháu hỏi chú, đối nghịch với hôn nhân là gì?

– Ờ, ờ, độc thân à?

– Ai cũng trả lời cháu thế. Cháu không tính là chú sai hay đúng. Cháu hỏi câu này hơi thiên về cảm xúc. Hôn nhân là “hợp”, vậy đối nghịch với “hợp”, là “tan”. Chú hay khuyên cháu mọi thứ thuận theo tự nhiên, nghĩa là mọi vật đều sẽ phải tồn tại song song với phiên bản ngược của nó. Vậy chẳng nhẽ để hợp được thì phải có chút tan?

– Mày uống cho lắm vào rồi bắt đầu lè nhè rồi đấy hả?

– Cháu mượn rượu để giãi bày thôi, nhu nhược thế đấy. Lúc thường thì cấm có dám nói cái gì. Thôi chú cứ nghe cháu hôm nay thôi, hoặc thậm chí là lúc này thôi, nói xong rồi chú quên ngay giúp cháu cũng được. Cháu giữ trong lòng, nhưng giữ mãi rồi cũng phải xả. Thuận theo tự nhiên mà, chú nhỉ?

– Được, say thì cũng…À mà thôi, mày tỉnh hay say tao cũng mặc. Mồm mày còn nói được thì cứ nói ra với chú. 

– Vâng. Đúng là cái mồm nó biết ăn ngon, nhưng nhiều khi không biết nói những câu cho ra hồn, hoặc chí ít thì cũng phải biết hỏi câu nào đáng hỏi, để khi người ta trả lời lại thì còn biết đường mà trả lời, hoặc nếu không trả lời được thì cũng đừng đau lòng. Cách đây hai năm, khi hai vợ chồng cháu mới lấy nhau được một năm, cháu có làm một việc ngu dại nhất trong đời từ trước đến nay. Chú tính, ba mươi hai tuổi mới lấy nhau, có lẽ nam hay nữ, đều đã từng trải. Ai chả biết điều đó, thế mà cái thằng ngu này không chịu yên trí mà sống, cứ lấn cấn mãi. Một hôm, cháu mới hỏi vợ:

– Anh biết mình đến với nhau ở cái tuổi không còn trẻ con gì, anh cũng muốn vợ chồng sẽ thoải mái mà mở lòng hết ra với nhau. Có một điều này anh vẫn luôn định bụng sẽ có ngày chia sẻ cùng em. Anh chỉ hỏi lần này thôi, một lần rồi ta coi như chưa có câu chuyện gì cả. Để đỡ khó cho em, anh sẽ mở lòng trước. Trước đây, anh cũng đã có một tuổi trẻ sôi nổi, chuyện tình cảm đến với anh rất sớm. Vài ba mối tình thời sinh viên ai cũng có, nhưng anh dám chắc chưa có gì sâu đậm. Sau khi ra trường và đi làm tạm gọi là ổn định, anh đã quen một người. Anh xin không nói thêm về diện mạo cũng như những thứ khác, anh và cô ấy cũng có những dự tính cho tương lai, cả hai đã nghĩ đến chuyện sau này sẽ về chung một nhà, thế nhưng mọi chuyện không thành vì những chuẩn mực sống ngày càng khác nhau. Sau đó, chính là anh đã gặp em.

Khi nghe cháu nói vậy, cô ấy rất ngạc nhiên và thoáng kinh ngạc. Chắc cô ấy không ngờ cháu lại có thể chia sẻ một cách thẳng thắn về một chuyện hết sức nhạy cảm như vậy. Chú biết không? Ngay khi cháu dứt lời, cô ấy không tỏ vẻ khó chịu gì cả, trái lại, cháu có thể thấy được sự cảm động từ ánh mắt cũng như lời nói của cô ấy:

– Ôi, em không ngờ anh lại có thể chia sẻ được chuyện như này cho em biết. Anh làm em thực sự ngưỡng mộ, vì sự thẳng thắn và nói thế nào nhỉ, hết sức quân tử. Anh biết không, em ngại nhất là khi anh hoặc em, hỏi người kia hoặc nghĩ đến những chuyện trước đây của cả hai. Tuy rằng không có gì là sai trái khi chúng ta đều đã từng yêu, thế nhưng không phải vợ chồng nào cũng có thể nói với nhau như này. Thực sự em thấy rất cảm động. Như này có nghĩa là vợ chồng mình không còn phải giấu giếm nhau điều gì nữa. Câu chuyện của em cũng giống phần nào của anh, em cũng đã từng yêu một người khá lâu như vậy…

Thế rồi cô ấy kể hết cho cháu nghe chuyện tình trước đây. Đại khái cô ấy đã đem lòng yêu một người rất sâu sắc, thế nhưng những hiểu lầm và bất đồng theo thời gian đã bào mòn mọi thứ. Cô ấy chủ động chia tay và độc thân đến khi gặp được cháu. 

Phải nói là cháu hoàn toàn cảm thấy ổn khi nghe câu chuyện đó từ vợ. Lúc đó cháu đã ôm cô ấy thật lâu, cảm giác khá dễ chịu và hài hoà, giống như mình vừa ném đi được một hòn đá nặng trong lòng. Cháu cũng không biết sao lúc ấy mình lại có cảm giác như vậy, nhẹ nhõm lắm, mặc dù trước đó cháu cũng không rõ tại sao mình cảm thấy nặng nề, có chăng là cảm giác do adrenalin tăng mạnh khi cháu nghe cô ấy kể. 

Thời gian trôi qua, cháu những tưởng đã cho câu chuyện đêm ấy vào dĩ vãng. Thế nhưng, ở đời có những thứ đúng nằm ngoài tầm kiểm soát của ta, cay đắng hơn thứ ấy lại là những suy nghĩ ở trong cái đầu này. Chắc chắn đó không phải là những suy nghĩ có kiểm soát được. Cháu dám chắc với chú, đó không phải là cháu chủ động nghĩ đến. Nó tự đến, nguy hiểm bởi bước chân của nó nhẹ và êm lắm. Một hôm, khi hai vợ chồng đang nằm dài trên sofa xem phim, tự nhiên trong đầu cháu hiện lên cảnh vợ và người yêu cũ ngày trước chắc cũng nằm dài như này với nhau. Rồi hôm khác, vợ cháu tắm quên mang đồ và gọi cháu mang đồ vào hộ, chắc chú cũng đoán được, cảnh tương tự giữa cô ấy và người cũ cũng đột nhiên hiện lên trong đầu. Mới đầu chỉ là bất chợt, hơi khó chịu và thoáng qua. Nhưng ngày qua ngày, có lẽ, những suy nghĩ kiểu như vậy đã tìm được một con đường mòn nào đó, mỗi khi xuất hiện, nó đi từ dọc sống lưng cháu, ban đầu có cảm giác lạnh nổi da gà, rồi nó leo, nó trườn từ lưng lên gáy, rồi đánh thẳng vào não cháu. Từ hình ảnh này lan sang hình ảnh khác. Tràn ngập, sống động, ban đầu chỉ là hình ảnh, rồi sau lại có cả âm thanh. Có hôm, cháu đã ôm đầu lăn xuống giường vì khó chịu, phải lấy chai nước suối đập mạnh vào đầu. Rồi cháu buồn nôn. Xong xuôi, cháu không hề cảm thấy đỡ hơn chút nào. Và tất nhiên, vợ cháu, cô ấy không hiểu được, chỉ đoán rằng cháu đang bị căng thẳng công việc.

Cứ như vậy, cháu hoàn toàn bị mất cân bằng, suốt ba tháng trời. Cháu bị rối, có lúc cháu ước giá như đêm ấy đừng có hỏi những câu ngu ngốc, có lúc cháu lại ước giá như bắt vợ phải kể thật chi tiết chuyện tình trước đây. Thế rồi, cháu ôm đầu suy nghĩ, bản chất của sự việc có lẽ là sự mất cân bằng giữa chuyện trước đây của riêng cháu và của cô ấy. Cháu bị giáng một đòn nặng quá rồi, vậy làm thế nào để phản đòn đây? Phản ai? Phản như thế nào? 

Cháu thực sự bị mất phương hướng, đồng thời tự buông thả bản thân, không còn như trước. Ở cơ quan, cháu thoải mái hơn trong việc trêu đùa với mấy bạn nữ mới vào thực tập, ở bên ngoài, khi đi chơi, đi mua sắm, cháu mặc nhiên ngắm nhìn những người khác giới, những cái nhìn táo bạo, không sợ sệt, không giấu giếm. Cháu mang những hình ảnh đó để trong đầu, những lúc ngồi rỗi, bần thần giở ra vuốt ve trong tưởng tượng. Làm sao mà phải giữ kẽ nữa, cháu tưởng như một ranh giới nào đó đã bị phá tan kể từ lúc vợ cháu kể ra chuyện đó trong đêm hôm ấy. Rõ ràng là cháu khơi mào trước và câu chuyện của riêng cháu cũng chẳng khá hơn của vợ, thế nhưng cháu vẫn cảm thấy rõ rệt một sự mất mát nào đó. Bù đắp lại sự mất mát, phải có thứ để đền bù. Thử so sánh bằng một cách mơ hồ và không có căn cứ, lý trí cháu cũng mách bảo vậy, nhưng cháu không thể xua đi cảm giác mình đang thua vợ một bàn thua, một bàn thua trong quá khứ mà không còn cách nào để trở ngược lại thời gian để phản công lại. Chỉ còn một cách, cháu phải làm gì đó ở hiện tại.

Kể từ đó, cháu trượt dài trên con đường buông thả với phụ nữ. Ấy, xin chú đừng nhìn cháu như vậy, chưa đến mức chú đang nghĩ. Thật sự là cháu tán tỉnh với rất nhiều người, thế nhưng vẫn có những lằn ranh mà cháu sẽ không vượt qua. Khi mà những hình ảnh tưởng tượng giữa vợ và người cũ tăng lên theo thời gian trong đầu cháu thì những tin nhắn tán tỉnh và mơ mộng về những chuyện tình vụng trộm cũng theo đó mà tăng. Xin chú hãy hiểu cho là cháu chỉ để hết trong đầu, không hề có những hành động vượt quá mức.

Một điều lạ lùng cũng xảy ra, ấy là khi cháu làm những việc đó, tình cảm của cháu dành cho vợ bỗng bắt đầu trở lại. Lần đầu tiên sau những tháng ngày cảm xúc tuột đáy, cháu chợt thấy vợ hấp dẫn như ngày trước. Điều đó là thật, cháu cũng không hiểu tại sao. Chú đừng vội bảo cháu bệnh hoạn hay điên loạn gì, cháu chỉ giãi bày cảm xúc thật sự lúc này của cháu. Như cháu nói lúc đầu ấy, giờ đây, trong đầu cháu hình thành lên một thứ cân bằng động, cháu có cảm giác càng buông thả tâm trí với những cô gái khác, cháu càng cảm thấy chuyện cũ trước đây của vợ cháu nhẹ nhàng đi, và càng như thế, cháu lại càng tìm được tình yêu vợ trở lại.

– Thật sự chú đang bị choáng trước câu chuyện này. Nhưng chú cũng hơi lo cho sức khoẻ tinh thần của cháu. Liệu cháu có thực sự thấy mình vẫn ổn?

– Thú thực với chú, cháu cũng thấy không thực sự ổn, nhưng dù gì, vẫn khá hơn trước đây khi cháu còn đang bị dằn vặt.

– Chú không nghĩ cái kiểu “cân bằng động” ấy đang đúng đắn. Chú chỉ góp ý, cháu có thể nghe hay không, chú không ép. Tuy nhiên, chú có thể giới thiệu cho cháu một bác sĩ tâm lý.

– Cháu đã thử, cháu đã thử trước khi cháu tự tìm ra cách này, chú biết không? Một cách nào đó, những cơn bão sẽ không bao giờ biến mất trên trái đất này. Nó sinh ra từ sự mất cân bằng về nhiệt và sinh ra để cân bằng lại nhiệt. Cháu muốn cơn bão lòng này, một cơn bão sinh ra khi cháu chênh vênh giữa việc mất dần cảm xúc, cứ thế càn quét qua mọi ngóc ngách trong tâm hồn cháu, để rồi khi nó tan, cháu tìm lại được sự tĩnh lặng.

– Chú không chắc lắm, trải nghiệm này chú chưa từng được trải qua. 

– Có thể rồi cháu sẽ mất đi nhiều thứ. Cháu cũng chẳng chắc chắn điều gì. Chỉ có một điều chắc chắn, cuộc sống này luôn phải tồn tại những thứ trái dấu nhau, khi đó chúng sẽ tự tìm được cách vận hành.

– Thôi được rồi, uống thêm một chén, chú chúc mày có thể kiểm soát được những việc sau này.

– Uống thì được ạ, còn việc chú chúc, cháu cũng không chắc.

– Thôi đừng nói nhiều nữa, uống đi rồi về.

*** *** ***

– Thằng đó đã học được một bài học và đang tiến tới học thêm một bài nữa.

Ông Khánh trầm ngâm, thở dài một cái, nhìn ra vườn cây phía sau cửa sổ phòng bếp. 

– Anh Bình này, anh cũng được coi là người hiểu về âm dương ngũ hành, phong thuỷ lý số, vậy có thể áp dụng mà bình luận về chuyện vừa rồi không?

– Thằng cu đó luôn mồm bảo thuận theo tự nhiên nhưng lại không hiểu gì. Lấy những con sóng cảm xúc với phụ nữ bên ngoài để dẹp cơn bão lòng với vợ, thì khác gì lấy động chế động, tất sinh biến. Sự chấp nhận những điều mà chúng ta không thể đảo ngược, bằng lòng và biết ơn mới có thể coi là nhánh “âm” trong đời sống tinh thần. “Âm” đấy xoay vần với phần “dương” kia thì mới được.

– Anh nói hợp ý tôi nghĩ.

– Thật vậy sao?

– Thật. Thế anh nghĩ sao về việc thư phòng của tôi ban sáng? Âm dương gặp nhau ở đó, chẳng phải tuyệt lắm sao?

– Chuyện đó khác. Anh tận dụng cơ hội đấy à?

– Không dám. Thú thật, cá nhân tôi vẫn đang đi tìm phần “âm” ở cuộc sống này mà anh luận ban nãy.

Hai người dừng nói, ngừng uống, đột nhiên cùng nhau quay lại phía vườn. Trước mắt họ, cảnh sắc hết sức xanh mát. Giàn hoa sử quân tử vào độ trổ rực rỡ, từng chùm hoa trắng đỏ rung rinh như những chiếc chuông gió, lay động ẩn mình vào tán lá xanh rì. Thấp thoáng, bao nhiêu hình ảnh, ký ức của quãng đời từng trải bôn ba như hiện ra trước mắt hai người đàn ông, hít một hơi thật dài, mọi thứ như mờ đi, nhoà đi trong một màu xanh vô tận. Họ cũng muốn lấy lại sự cân bằng. 

Tác giả: Martin Long Vũ @ Tanvan.vn (from work to life).

About admin 25 Articles
Viết lách là đam mê.

Be the first to comment

Leave a Reply

Your email address will not be published.


*