Cái thằng đểu

Thoáng một cái đã bốn giờ chiều chủ nhật.

Bà Thảo đang ngồi tựa lưng vào cái cột chống hiên, cùng con Sóc, đứa con gái bé lên mười tuổi, hai mẹ con ngồi uể oải nhặt rau sau bữa ngủ muộn đến xế chiều. Nắng đầu hè vàng vọt xiên vào tận buồng trong, nơi đặt bộ bàn ghế gỗ chạm trổ cầu kỳ theo lối “xuân, hạ, thu, đông” nhưng cáu bẩn dễ cả năm chưa lau chùi. Bộ ấm chén cái úp cái mở, phích nước vỏ nhôm đỏ hiệu Rạng Đông để cạnh chân bàn lố nhố cùng cái điếu cày dựng trong một cái xô, vốn tận dụng từ vỏ của một thùng sơn đã dùng hết. Bụi bặm, cũ kỹ.

Từ phía ngoài cổng, tiếng người đi không nhấc hẳn chân quệt quệt vào đất rồi y như rằng vài viên sỏi theo dép bắn lạo xạo vào cái cổng đã han gỉ mòn vẹt cả chân, ông Tính thò bàn tay vào xoay cái then rồi gạt sang bên đánh rầm một cái. Bà Thảo nhỏm lên chau mày khó chịu:

– Hôm nào cũng như hôm nào. Ông không làm được nhẹ tay một tý à?

Ông Tính, như lẽ thường sẽ đốp lại một câu “Tính nó thế rồi, chịu được thì chịu”. Thế nhưng hôm nay trông ông có vẻ trầm ngâm, đứng khom lưng đóng lại cái cổng, so vai, ho sù sụ lấy hơi, ra sức lục lọi túi ngực áo, rồi túi quần.

Mãi một lúc, ông rút ra được mấy viên pin nho nhỏ, xoè tay về phía con Sóc:

– Đây, bố phải đi ngược ra tận hàng nhà anh Viên đầu thôn mới có cái loại pin “đũa” này cho mày. 

Con Sóc nhanh nhảu đứng dậy, tóm lấy tay ông Tính, reo nhỏ lên một tiếng rồi chạy biến vào trong để lắp vào cái món đồ chơi, thành ra ngoài hiên chỉ còn hai ông bà. Ông Tính vào ngồi trên ghế, uống liền một lúc ba chén trà, khà lên một tiếng rõ to, nói với ra ngoài:

– Con Liên nó đi đâu cả chiều chưa về thế bà nhỉ?

Bà Thảo, lúc này vừa nhặt xong bó rau, đứng dậy vỗ vỗ vài cái vào lưng:

– Cái con đốn đời ấy chắc lại la cà với mấy đứa khác ở sân nhà văn hoá rồi.

– Đú đởn tối ngày, đến bữa mới mò về.

– Thế mà hồi chúng nó còn bé, ông chả mong lớn thật nhanh để đỡ phải chăm còn gì.

Bỗng nhiên bà Thảo im bặt vì thấy ông đổi sắc mặt, trông khó coi lắm. Cầm rổ rau bước tới bên bể nước, bà nói lảng:

– Sao đầu hè rồi mà trời vẫn nhanh tối thế không biết.

Ông Tính vẫn ngồi trong nhà, tay vo vo tờ giấy rồi lại trải ra, rồi lại vo vào. Ông ngáp một cái rồi gác cả chân lên ghế mà gãi. Khi đàn muỗi tụ họp nhau lúc trời nhá nhem rồi nhất tề xông thẳng vào ngay chỗ bàn nước, ông mới đứng dậy duỗi người ra ngoài sân.

Ông tập một bài “Hầu quyền” như thường lệ.

*********

Chiếc đèn ngoài hiên đã bật sáng, đó là dấu hiệu gọi mọi người chuẩn bị dọn cơm. Nhà ông Tính vẫn giữ nếp cũ, cả nhà quây quần ăn bên hiên nhà khi trời vừa chập tối. Bà Thảo bê mâm đặt lên chiếc chiếu, miệng nhắc con Liên con Sóc mang cái này mang cái kia. Khung cảnh trông sinh động hoạt náo hẳn lên.

Ông Tính mặc trên người một chiếc áo ba lỗ cũ, nhìn sơ qua cũng khoảng gần chục “lỗ” chen chúc trên một thứ vải mỏng tang màu cháo lòng. Cái quần ngắn của ông cũng không khá hơn càng làm cho dáng vóc thêm nhàu nhàu. Tay ông cầm một chai rượu với một cái chén con, vừa đặt mình ngồi xuống ông đã hỏi con Liên:

– Ở trường mày vẫn học tiếng Anh đấy chứ?

– Vâng vẫn học ạ.

Liên đáp nhưng mắt và tay vẫn không rời chiếc điện thoại. Nó đang xem video ngắn.

– Thế bây giờ tao hỏi mày từ này, xem mày có biết không nhé.

– Vâng

– Bô-xịt là gì?

– Bô xít ấy ạ? Đó là quặng nhôm đấy.

Cái tiếng lanh lảnh vừa mới phát ra đó không phải Liên nói, mà là con Sóc. Bé con liến thoắng:

 – Bố ơi, bô xít là quặng nhôm, có chứa nhôm ấy.

Ông Tính nhìn chằm chặp vào đứa con gái bé:

– Đừng có lanh chanh. Tao nghĩ là không phải đâu. Liên, mày nói tao nghe bô-xịt nghĩa là gì? 

– Sao bỗng dưng bố hỏi thế? Hỏi như thế thì vô vàn lắm, con cũng không biết đâu.

Liên vẫn không ngừng việc xem video. Bà Thảo mở nắp nồi cơm điện, một làn hơi trắng bốc lên nghi ngút:

– Con Sóc đưa bát đây mẹ lấy cơm cho. Ăn bát đầy nhé.

– Không, con ăn nửa bát thôi, hôm nay chẳng có món nào con thích cả.

– Ơ kìa Liên, tao đang hỏi mày đấy.

Ông Tính nghiêm giọng, vẻ sốt ruột, chai rượu bên cạnh ông vẫn chưa mở nắp. Trái lại, con Liên vẫn ngồi khoanh chân điềm nhiên xoay ngang màn hình điện thoại ra:

– Thì con đã bảo với bố rồi, bao nhiêu là từ tiếng Anh như vậy, bố hỏi đùng một cái thì làm sao mà con biết được. Bố nghe nhầm cũng nên.

– Mày tắt cái điện thoại đi.

– Vâng.

Liên thôi không xem video trên điện thoại nữa, nhưng mặt chảy dài ra.

Bà Thảo lấy cơm một lượt cho cả nhà, bây giờ mới quay ra hỏi ông Tính:

– Thế làm sao mà bỗng dưng ông lại hỏi như vậy?

– Vốn là như này, chiều nay lúc tôi đang đi ra đầu thôn mua pin cho con Sóc, tôi đã gặp thằng Hai. Cái thằng Hai con của mụ Tư lùn ấy. Từ lúc nó còn bé tôi đã không ưa cái thằng con không cha ấy. Nó là cái thằng rất nhiều chuyện. Hồi bé thì mặt lúc nào cũng buồn rười rượi, bà có nhớ ông Thoại xem tướng không, ông ấy đã bảo là thằng này lớn lên cũng không làm nên trò trống gì, chỉ đi đâm bị thóc chọc bị gạo thôi. Bây giờ công ăn việc làm không có, suốt ngày lang thang kiếm chuyện buôn nước bọt. Tôi nhòm thấy nó từ xa xa rồi, định dừng chân giả bộ ngồi nghỉ cạnh gốc cây đa chỗ quán nước nhà bà Mai. Thế rồi người tính không bằng Trời tính, nó cũng phăm phăm đi tới quán nhà bà ấy. Vừa ngồi xuống nó đã nhận ra tôi. Cái thằng khốn ấy nó cứ vỗ vào vai tôi bồm bộp thế này này “Bố Tính à? Chiều chủ nhật rảnh rỗi nhỉ. Bố ra đây hóng gió từ bao giờ đấy?”. Tôi lặng thinh không đáp định cho nó chán rồi thôi, thế mà nó lắm lời không chịu được: “Quán cô Mai là nhất cái làng này. Ngay cạnh đường cạnh chợ, cạnh cả gốc đa thiêng. Con nghe nói cô ngày xưa đẹp nổi tiếng cả làng, đàn ông con giai cứ gọi là”. Nó cứ huyên thuyên không dứt mà cái bà Mai cũng khéo chuyện, cứ ngồi cười cười tít mắt rồi đáp lại lời nó.

Bà Thảo không tỏ vẻ ngạc nhiên gì cả:

– Thì bà ấy bán hàng, cứ đáp vậy cho khách ngồi chứ không lại đuổi khách về à?

– Bán hàng thì bán chứ, khách vớ khách vẩn thì đuổi mẹ đi cho đỡ mệt. Nó ngồi vòng vo tam quốc mãi, tôi trả tiền cốc trà cho bà Mai định đứng lên thì nó với xuống “Ấy bố đi đâu mà vội thế, con lại lỡ bóc kẹo lạc biếu bố rồi, bố ngồi xuống ăn với con cho vui”. Đấy, cái mồm nó cứ ngọt xớt ra, mình người lớn, đứng đi ngay thì cũng hơi vô phép nên bụng bảo dạ ngồi ăn đúng một cái cho có lệ rồi đi. Vừa cho được miếng kẹo vào mồm thì bên cạnh nó lại tuôn ra: “Bây giờ bố uống trà ăn keọ lạc rồi, bố kể thật với con là trong số những anh chàng ngày xưa trồng cây si cô Mai, bố đứng xếp hàng thứ mấy?”. Tôi chối quá, gạt tay nó ra “Tôi không có thời giờ đùa với nhà anh”. Ai ngờ cái thằng chó đểu ấy trở mặt “Bố không đáp thì thôi, làm gì mà căng thế”. Tôi trừng mắt nhìn thì nó cũng không nói gì thêm, nhưng lúc tôi đi ra khỏi quán rồi thì nghe nó nói vọng theo rất rõ “Mấy bố già bô xịt thật ấy”.

Ông Tính kể lại chuyện mà giọng vẫn hầm hầm. Chén rượu đã rót ra rồi, ông đưa lên miệng tợp một cái hết nhẵn. Qua làn khói thức ăn nghi ngút, con Liên con Sóc chăm chỉ và cơm vào miệng. Bà Thảo ngồi đầu nồi, nhai chầm chậm, chốc chốc lại nhìn ra sân như kiểu trông ngóng ai nhưng thực ra chỉ là thói quen. Tiếng đũa bát chạm vào nhau lách cách như tiếng mưa trên mái hiên. Sau khi ông tạm ngừng kể, không ai nói thêm câu gì nhưng bữa cơm cũng vẫn ồn ào.

Bỗng “xoảng”, con Sóc làm đổ bát canh ra, bà Thảo cốc đầu nó một cái. Con bé đau điếng, khóc oà lên nức nở. Ông Tính đập mạnh tay xuống chiếu. Cả nhà im bặt. Ông thôi không lườm mọi người, quay lại định gắp miếng thịt nạc mà ông nhìn từ nãy nhưng không thấy đâu nữa. Hoá ra con Liên vừa gắp rồi nhai nhồm nhoàm, tay nó lại bật điện thoại, chuẩn bị vừa ăn vừa xem.

Ông Tính nhìn con Liên nói:

– Liên, mày đã nghĩ ra từ bô-xịt nghĩa là gì chưa?

– Ơ con tưởng bố thôi không hỏi nữa rồi. 

– Tưởng là tưởng thế nào? Mày không nghe tao vừa kể chuyện cái thằng Hai chó đểu ấy à? Nó nói thế là để chửi tao, mày hiểu chưa? Nó chửi bố mày như thế mà mày vẫn để yên như không à?

– Nhưng lúc đầu bố có bảo con thế đâu?

– Hừ, có mỗi một cái từ mà mày cũng không biết. Cái thằng Hai dốt đặc cán mai mà nó còn biết để chửi tao. Cho chúng mày đi học chỉ tốn tiền của tao. Cả lũ vô dụng. 

Ông Tính vừa hằm hè dứt lời thì “cạch” một cái, bà Thảo để mạnh bát cơm xuống, nói văng cả nước bọt ra:

– Này ông, đang bữa cơm, hôm nay ông làm sao mà cứ gắt gỏng từ chiều đến giờ. Chúng nó cũng đang đi học, nó học tiếng Anh đàng hoàng thì làm sao mà biết mấy tiếng chửi của cái thằng chó kia mà ông cứ quát tháo? Ông bảo cả lũ vô dụng là bảo ai? Hả? Hay là ông chửi xéo vào cả tôi?

Ông Tính định gắt nữa nhưng lúc này bộ dạng của bà Thảo quả thật đáng sợ. Hai lông mày của bà vắt chéo vào nhau dựng đứng lên, cả cái thân hình của bà như đang muốn nhảy xổ vào ông mà cắn xé, hệt như một con hổ đang thị uy. Ông ta dịu giọng:

– Thì tôi cũng chỉ đang dạy con.

Bà vợ chưa thể nào mà hạ hoả:

– Dạy? Dạy cái kiểu gì? Ông chỉ đang giận cá chém thớt thôi. Ông ra ngoài bị cái thằng Hai nó trêu đểu như thế rồi ôm cục tức về nhà hành vợ con. Này tôi nói cho ông, sao ông không chửi thẳng vào cái mặt nó lúc đấy đi? Ông sợ nó à? Hay là nó nói đúng, ngày xưa cũng si mê cái bà Mai, và cả bây giờ cũng thế? Ông có bản lĩnh thì đập mẹ vào mặt nó lúc đấy đi, chỉ biết về nhà quát mấy mụ đàn bà con gái. Ông không thích ở nhà thì ra quán nước ấy mà ở.

– Tầm bậy tầm bạ. Bà bắt đầu lôi thôi rồi đấy.

– Biết đâu được đấy, ở đời sợ nhất là gặp những đứa nó bắt thóp được mình. Cái thằng kia nói có vài câu mà về quanh quẩn cả buổi chiều. Ông bị nó bắt đúng cái thóp rồi.

– Sao bà cứ quành chuyện này ra chuyện khác? Có dính dáng gì đến nhau? Đúng là đàn bà…

– Đàn bà thì sao? Chúng tôi mà bị đứa nào nó nói đểu là đốp lại luôn vào mặt chúng nó ngay ấy, về nhà cũng không đến nỗi làm khổ vợ khổ con đâu. Các ông chỉ vì cái sĩ của mình thôi.

– Này, tôi nói lại cho bà nghe…

Ông Tính định nói tiếp thì bỗng có tiếng chuông điện thoại đổ không dứt. Ông đành lui vào nhà trong để nghe, bên ngoài mâm cơm, bà Thảo vẫn hầm hầm:

– Hai con kia, ăn nhanh đi rồi còn học bài. Con Liên, tao vứt ngay cái điện thoại của mày ra ngoài sân cho chó nó tha đi đấy.

Ở trong nhà, tiếng ông Tính vọng ra:

– Dạ dạ, anh Bình đấy ạ? Vâng, thôi chết, chiều nay tôi mải việc quá, để tôi chuẩn bị ngay ạ… Dạ, thế ạ? Chuyển đề tài ạ? Dạ, tôi đọc lại một lần nữa để anh xem có đúng chưa ạ? “Tu dưỡng đạo đức cho thanh niên ngày nay”…Vâng, để tôi chuẩn bị gấp xem sao. Vâng, chín giờ sáng mai tôi sẽ có mặt ở nhà văn hoá. Chào anh. Cảm ơn anh, anh yên tâm ạ.

*********

Đêm đó, chợt tỉnh sau một giấc kha khá, bà Thảo vẫn thấy ông Tính ngồi bên bàn làm việc. Từ dạo nhận thêm công tác ở ban văn hoá huyện, ông vẫn hay phải đi dự mấy hội thảo hoặc chuyên đề. Trước đây, ông làm một chức quản lý nho nhỏ ở nhà máy sản xuất đường gần nhà, cũng có khi nhàn rỗi, ông hay bàn luận với mấy anh trên xã, trên huyện, rồi lại cả sáng tác báo tường, bút chiến qua lại với mấy tay cũng hay chuyện ở huyện nhà. Lâu thành quen, người ta cũng nhẵn mặt với một ông Tính hay bất bình với thế sự và bàn chuyện văn hoá chỉnh huấn. Ông thường chép miệng “Ở đời, cứ biết cái gì là phải lo cái ấy”. Tuy thế, bà Thảo lại chẳng mặn mà. Bà chỉ lo cho hai cô con gái đã đủ mệt đầu rồi.

*********

Sáng hôm sau, đúng bảy giờ, ông Tính đã sơ-mi đóng thùng ngồi ở nhà văn hoá huyện C.M. Việc chuyển đề tài tham luận khiến ông không có đủ thời gian để chuẩn bị chu đáo. Vốn ông đã chọn cái mục “Định hướng phát triển nghệ thuật văn hoá truyền thống”, cái đề tài mà ông rất thích cũng chỉ bởi nó ít đụng chạm và bản thân ông thì đặc biệt mê chèo. Thế mà đùng một cái, anh Bình trưởng ban chỉ đạo huyện lại phân công ông sang cái mục tu dưỡng đạo đức kia, nghe vừa khô khan vừa dễ gây xích mích. Trong lúc ông mở lại cuốn sổ ghi nhằng nhịt chữ đã dày công chuẩn bị từ đêm qua thì ngoài sân nhà văn hoá, một người đàn ông ăn mặc hết sức chải chuốt bước vào lại gần chỗ ông ngồi:

– Ái chà, ai như anh Tính, anh đến sớm quá ạ?

Ông Tính ngẩng đầu nhìn lên, hoá ra là ông Phổ, bạn cùng làng thời thanh niên, nay đã chuyển nhà lên phố huyện.

– Ô anh Phổ, quý hoá quá.

Hai người vái chào đùa nhau như hồi trước. Ông Phổ vào bên trong lấy thêm khay trà mạn:

– Phải nói rằng tôi vẫn tâm đắc bài bút chiến của anh đăng lên hội trong tháng trước. Luận về kiến thức thôi đã như tràng giang đại hải, làm cho cánh kia phải ngậm bồ hòn làm ngọt.

Ông Tính bất giác nhìn lên chiếc đồng hồ trên tường đã chỉ gần tám giờ rồi lại nhìn vào chiếc đồng hồ đeo tay. Lệch nhau gần mười lăm phút. “Quái, thế nào mới là đúng nhỉ?”

– Anh Tính ạ – ông Phổ vẫn tiếp tục nói. Càng hiện đại thì ta lại phải càng nhìn về truyền thống. Nền tảng mà ông cha ta để lại là cái cực kỳ quan trọng. Xã hội ngày nay tiến lên về kinh tế nhưng thanh niên bây giờ chỉ biết dán mắt vào mấy thứ nhảm nhí trên mạng thì hỏng. Chính vì thế mà mỗi khi tôi tìm được một ý tưởng muốn duy trì những thứ quý báu ngày trước, hay một người tâm huyết như anh, tôi lấy làm vui lắm. Ít nhất thì vẫn còn những người giữ được cái hồn cốt ông cha.

Theo lẽ bình thường, ông Tính có thể cao hứng mà luận đàm về đề tài này đến tối cũng được, thế nhưng bây giờ ông còn phải chuẩn bị thêm cho bài tham luận mà ông thấy vẫn chưa đầy đủ lắm. Đã thế, ngồi nghe ông Phổ nói từ nãy đến giờ cũng làm ông quên đi ít nhiều rồi. Rối hết cả lòng, biết bao nhiêu thứ khiến ông bận tâm, rằng đây là bài tham luận mà anh Bình trưởng ban đã gọi điện trực tiếp chỉ đạo, hơn nữa còn là bài phát biểu trước “cánh kia”, cánh mà đã im như thóc sau đợt bút chiến đợt trước, rồi nào bộ sơ-mi mà hôm nay ông mặc hình như vẫn chưa được là phẳng ở lưng, giọng nói có ổn không hay lại hơi khê khê… Bên cạnh, ông Phổ vẫn tiếp tục:

– Ông có để ý thấy rằng con cái bây giờ đối mặt với nhiều mối nguy hơn ngày xưa chúng ta không? Nhà tôi cũng có hai đứa con gái vào tuổi ăn tuổi lớn, cứ tối đến là chúng nó tót lên phòng đóng cửa lại chát chít điện thoại. Ra đường thì phóng xe ẩu, không đội mũ bảo hiểm, nẹt ga. Yêu đương cũng không biết đâu mà lần. Ngày xưa như tôi với ông, thích người ta lắm rồi mà cũng chỉ dám nói ớm lời hoặc đứng từ xa nhìn lại. Ví như cái hồi mà ông thích thầm cô Mai xóm trên xinh nổi tiếng ở làng ấy, thích lắm rồi mà cũng chỉ một lần bạo gan gọi người ta đứng lại hỏi chuyện. Chứ như chúng nó bây giờ à…

Ông Tính đang sốt ruột nên câu chuyện của ông Phổ cứ lùng nhùng lạo xạo bên tai, nghe cũng chẳng đầu chẳng cuối, ậm ừ lấy lệ. Rốt cuộc, ông Tính cũng chẳng làm được gì, chán nản hết sức, định xin phép vào trong hội trường thì ông Phổ bỗng giơ ngón tay à lên một tiếng rõ to:

– Ái chà anh Long, hôm nay anh cũng đến đây ạ? Ôi quý hoá quá…

Cuối cùng thì cũng thoát được ông bạn dai chuyện, ông Tính như vứt được hòn đá tảng trong lòng. Ông nhìn lên đồng hồ, thấy đã chỉ tám rưỡi sáng, vậy chỉ còn đúng nửa tiếng nữa là đến giờ trình bày tham luận. Bỗng như sực nhớ điều gì, ông kiểm tra lại đồng hồ đeo tay, chín giờ kém mười lăm, thôi được, ông lấy trong túi quần chiếc điện thoại ra để so, ôi thôi, đúng là chín giờ kém mười lăm. Ông bực dọc rủa thầm cái đồng hồ treo tường chết tiệt ở hội trường, rồi ông lại trách ông Phổ lắm mồm đã phí của ông non một tiếng thời giờ quý giá. 

Lật đật chạy vào trong hội trường đã ngồi được non nửa, ông tìm một chỗ hơi xa để tranh thủ nhẩm lại những ý chính trong bài tham luận. Dường như thấy không ổn, ông lấy trong cặp ra chiếc bút, hí hoáy viết thêm vào sổ, lúc nào bí thì nhìn sổ đọc vậy.

Thoáng chốc, hội trường đã chật kín. Anh Bình trưởng ban đứng lên bục, mở đầu buổi hội thảo và giới thiệu danh sách tham luận:

– Xin giới thiệu với toàn thể hội trường, anh Tính, trưởng chi hội xã N.L., hôm nay sẽ mở đầu buổi tham luận của chúng ta bằng một đề tài hết sức thiết thực “Bàn về việc tu dưỡng đạo đức cho thanh niên ngày nay”. Xin hội trường hãy cho một tràng pháo tay.

Ông Tính đứng lên chào, bất giác cảm thấy hai đầu gối hơi run run. Ông bước từ chỗ ngồi lên bục diễn giả, tay giữ chặt quyển sổ và mở trang đã đánh dấu sẵn ra. Bỗng vang lên một âm thanh rít chói tai.

– Ông quay cái micro ra khỏi hướng loa đi.

– E hèm.

– Ha ha

Hình như vừa có ai hắng giọng và cười ở đâu đây.

Tức thì ông Tính cảm thấy mặt mình hơi râm ran ngứa, da mặt như dày lên một chút. Lưng ông buồn buồn như có một con thạch sùng bò từ gáy xuống. Ông cất giọng nói nhưng thấy tiếng rất nhỏ. Hoá ra ông chưa nói vào micro. Ông với tay lấy chiếc micro, mắt nhìn xuống hội trường. Trước mắt ông là hàng dãy những mái tóc đen đen, hoa râm, dài ngắn, những mái tóc đó không đứng yên mà lại chuyển động như những đợt sóng, sang phải rồi sang trái, chồm lên trước rồi lại hướng ra xa. Ông thấy hơi hoa mắt, không tài nào nhớ được những gì mà ông nhẩm trong đầu từ đêm qua và sáng nay. Ông cúi xuống nhìn chằm chặp vào cuốn sổ, đọc một hồi tưởng như đứt hơi. Ông đứt hơi thật. Ông thở hổn hển, thở vào cả chiếc micro. Tai ông mơ màng như nghe được cả nhịp thở của mình trên loa.

– E hèm

– Ha ha ha

Tiếng cười đâu đó lại vang lên. Ông nghe thấy tiếng cười rất rõ, không thể nhầm được. Ông muốn tìm xem ai cười mình. Nhìn xuống khán phòng, những dãy sóng mái tóc lại hiện lên, di chuyển. Lại có những hình tròn ở dưới mỗi mái tóc, có hình tròn trắng, có hình tròn nâu, có hình tròn vàng vàng, trên mỗi hình tròn đó, có một cái miệng, mỗi cái miệng đang thì thầm với người bên cạnh cái gì đó, rồi tất cả những thứ đó tựa hồ như quyện lại, xoay tròn, thăm thẳm thành một vòng xoáy bất tận, ở tâm vòng xoáy, bật lên những tràng cười không dứt.

– Ha ha ha

Ông Tính chóng mặt quá, ông nhìn lên trần nhà rồi nhìn xuống nền. Ông không nói nữa mà cơ hồ chỉ đọc cho càng nhanh càng tốt nội dung trong sổ. 

– Xin thưa quý vị, tôi hôm nay thực sự không được khoẻ, tôi xin tạm dừng ở đây, hẹn một ngày khác cùng thảo luận.

Lúc ông bước ra khỏi bục, đầu gối ông chỉ muốn khuỵu xuống, ông chợt nhớ da diết cái đệm êm ái trên giường nhà ông. Ông không về chỗ cũ nữa mà bước ra thẳng khỏi hội trường. Sau lưng, ông vẫn nghe được những tràng cười và tiếng xì xào không dứt.

“Á”, cuốn sổ trên tay ông bỗng rơi xuống và chân ông đau nhói. Nhìn xuống, ông thấy vừa đá phải chân chống của một chiếc xe máy dựng thò ra. 

– Ha ha ha

Tiếng cười lại ở đâu phát ra, xoáy tròn và bất tận, tai ù đi, ông chỉ muốn về nhà thật nhanh.

*********

Ông ngủ một giấc mê mệt từ trưa đến tận lúc trời sẩm tối, chính ánh đèn chờ cơm chiếu thẳng vào buồng đã làm ông tỉnh. 

Uể oải ra ngồi cùng cả nhà, thần sắc ông thật thảm hại.

– Ông có khoẻ không đấy? Nhìn ông ngủ say mà tôi không dám đánh thức.

– Tôi ổn.

Ông Tính lờ đờ nhìn ra khoảng sân rộng. Trăng ngày mười ba âm, thoáng chốc đã leo đến lưng chừng trời.

Con Liên hôm nay không còn vừa xem điện thoại vừa ăn cơm, con Sóc cũng ngoan ngoãn nghe lời mẹ lấy một bát cơm đầy.

– Bố ơi, con nghĩ ra rồi, con Liên hớn hở đáp.

– Chuyện gì?

– Con biết từ bô-xịt nghĩa là gì rồi.

– Mày nói đi

– Con nghĩ rồi, theo cảnh lúc đó mà thằng Hai nói vậy thì chỉ là từ đó thôi.

– Từ gì?

– Là từ “bullshit” ạ

– Nghĩa là gì thì nói luôn đi.

– Bố không được mắng con

– Được rồi.

– Là tào lao, vớ vẩn, nhảm nhí bố ạ.

– Tiên sư cái thằng đểu chó má.

Tác giả: Martin Long Vũ @ Tanvan.vn (from work to life).

About admin 25 Articles
Viết lách là đam mê.

Be the first to comment

Leave a Reply

Your email address will not be published.


*